Có một câu nói như thế này: "Dấu hiệu trưởng thành của một người là hiểu rằng 99% những việc xảy ra với mình hàng ngày đều là vô nghĩa với người khác".
Đối với kẻ trí, giao tiếp xã hội không phải là điều cực kì cần thiết, ngay cả một người có kỹ năng xã hội mạnh mẽ cũng sẽ chọn đi một mình thay vì theo đám đông khi cần thiết.
Năm 1845, Henry David Thoreau, người tốt nghiệp Đại học Harvard, đã đưa ra một quyết định mà có lẽ theo nhiều người là rất điên rồ.
Ông bỏ lại hết mọi thứ, lựa chọn một mình, đem theo một số hành lý và đi đến bên hồ Walden.
Ở đó ít người, cũng không có nhà, vì vậy ông chặt cây và dựng một túp lều bên hồ.
Ở đó cũng không có thức ăn, vì vậy ông khai phá đất hoang gần xung quanh, trồng một số loại ngũ cốc và rau ăn hàng ngày, làm việc vào lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.
Cứ như vậy, ông sống ẩn dật bên hồ Walden trong hai năm, tránh xa những xô bồ trần tục, sống một cuộc sống bình yên đúng nghĩa.
Ông đem tất cả những trải nghiệm của mình viết lại thành cuốn sách nổi tiếng "Walden".
Giống như cách mà ông từng nói: "Tôi thích ở một mình, tôi không nghĩ có người bạn đồng hành nào tốt hơn sự cô đơn."
Ông chính là một người đàn ông khôn ngoan cô đơn và tỉnh táo.
Lỗ Tấn từng nói: "Mãnh thú luôn độc hành, trâu cừu mới đi theo đàn."
Độc hành, không có nghĩa là kiêu ngạo, lạnh lùng, mà là ngay cả khi chỉ có một mình, bạn vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện; là không mù quáng đi theo một đám đông nào, có can đảm để lắng nghe trái tim mình và có sự tự tin để kiên định với lý tưởng của mình.
Đi con đường mình nên đi, dù chỉ có một mình trên đường cũng phải đi với tư thái tốt nhất.
Những người thiếu tự tin mới muốn tìm kiếm cảm giác thuộc về một đám đông nào đó, trong khi những kẻ thấu đáo sớm đã luôn muốn tận hưởng hành trình một mình.
Bởi lẽ họ biết rằng, cuộc sống dù sao thì cũng là của mình, cho dù thế giới bên ngoài có ồn ào thế nào thì thể xác và tinh thần của họ cũng không nên bị thế giới giam cầm.
Chỉ bằng cách đi một mình, bạn mới có thể gặp được con người thật của mình.
Schopenhauer nói: "Con người hoặc là cô đơn, hoặc là tầm thường."
Thế giới này trước giờ luôn như vậy:
Kẻ yếu khao khát được ở trong một đám đông và có cảm giác thuộc về nơi đó, nhưng đồng thời cũng lại là đang tự đẩy mình vào vực thẳm của sự tầm thường.
Người mạnh mẽ là người giỏi giao tiếp nhưng sẽ không bị giao tiếp làm cho mệt mỏi, ngược lại, họ hành động có chừng mực để đôi bên đều cảm thấy thoải mái.
Người khôn ngoan luôn quen với việc đi một mình, họ dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và làm phong phú thêm cuộc sống của mình dù không có ai bên cạnh.
Những người thực sự giỏi giang, không bao giờ yêu cầu bản thân phải là một người có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ, với họ, hợp thì ở, không hợp thì tan.
Là chính mình, tránh xa những người và những thứ khiến bạn "đánh mất đi bản thân", quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
0 Nhận xét