Buông Bỏ Để Lòng Thấy Nhẹ Tênh...
Có những điều trong cuộc đời, càng cố gắng để tâm, càng muốn nắm chặt, thì lại càng thấy nặng nề.
Một ánh nhìn thoáng qua, một lời nói vô tình, hay một vết thương cũ rỉ máu... nếu cứ ôm mãi trong lòng, nó sẽ không phải là ký ức, mà sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính bản thân ta. Chúng ta tự khoác lên mình gánh nặng của quá khứ, của những điều không thể thay đổi.
Nhưng rồi, khi ta học được cách buông bỏ, ta mới hiểu ra một sự thật: không phải mọi thứ đều cần được giữ lại. Có thứ chỉ cần để nó trôi đi như mây trời, nhẹ tênh mà không còn bám víu.
Sự bình yên đôi khi không đến từ việc giải quyết trọn vẹn mọi vấn đề, mà đến từ việc chấp nhận rằng ta không thể kiểm soát tất cả mọi điều xảy ra.
Chỉ cần hướng tâm trí vào những điều tốt đẹp đang hiện hữu, những yêu thương đang vây quanh, thì nỗi dày vò sẽ dần tan biến như giọt sương trước ánh nắng ban mai.
Và rồi một ngày, ta sẽ nhận ra:
Thứ từng khiến ta khổ đau lại chính là bài học để ta trưởng thành, để biết trân quý sự nhẹ nhõm trong tâm hồn.
Càng để ý, càng thêm day dứt,
Nỗi buồn như bóng chẳng rời xa.
Ôm mãi chỉ làm lòng thêm nặng,
Buông rồi, mới thấy gió hiền hòa.
Có điều mất đi là bài học, có điều ở lại hóa niềm tin. Bình yên chẳng ở đâu xa lạ, chỉ nằm ở nơi tâm ta lặng giữa chính mình.

0 Nhận xét