Mẹ Ơi, Xin Đừng Vội Tách Con Ra!
Trước 2 tuổi, mẹ là cả thế giới trong đôi mắt bé bỏng của con. Mẹ đi một bước, con theo một bước. Lúc nào cũng đòi bế, đòi rúc vào lòng, khuất mắt chút thôi là đã khóc oe oe vang khắp nhà.
Nhiều khi mẹ thấy mệt, thấy phiền vì con bám riết, chỉ mong có vài phút được nghỉ ngơi. Nhưng rồi, có bao giờ mẹ giật mình nhận ra: quãng thời gian con cần mẹ như hơi thở ngắn ngủi biết bao. Nó chỉ gói gọn trong vài năm đầu đời này thôi.
Nếu như trước 2 tuổi thế giới của con chỉ có mẹ, thì đến năm con lên 3, lên 4 con đã bắt đầu có những niềm vui nhỏ bé ngoài vòng tay bố mẹ: là những người bạn mới ở lớp, là các trò chơi hấp dẫn ngoài công viên.
Rồi đến khi con vào cấp 1, cấp 2, cấp 3... Con bận học hành, con bận bạn bè, mẹ chẳng còn là trung tâm. Càng lớn, quỹ thời gian con cần mẹ lại càng ngắn lại. Để khi con vào đại học, rồi đi làm, mẹ chỉ còn là "những ngày cuối tuần" trong cuộc đời con.
Vậy nên, mẹ ơi, con còn bám mẹ là vì con vẫn là một em bé, muốn được mẹ ôm ấp, quan tâm suốt ngày. Xin đừng vội tách con ra mẹ nhé, đừng vội cáu gắt hay thấy phiền. Hãy cứ để con được bám, được yêu thương và được an toàn trong vòng tay mẹ, vì tuổi thơ con chỉ đến một lần mà thôi.
Hãy trân trọng những ngày được làm "cả thế giới" của con, mẹ nhé! ❤️

0 Nhận xét