Minh tinh màn bạc Lloyd lái xe đến hãng bảo trì ô tô, một nữ nhân viên nhiệt tình đón tiếp anh. Đôi tay thành thạo linh hoạt và dung mạo xinh đẹp của cô thoáng chốc đã thu hút Lloyd.
Lloyd luôn tin chắc cả Paris đều biết đến anh. Nhưng trái lại, cô gái này không hề tỏ vẻ kinh ngạc hay vui mừng khi nhìn thấy Lloyd.
Lloyd không nén được thắc mắc, liền hỏi: “Cô có thích xem phim không?”
“Tất nhiên là thích, tôi còn là người nghiện phim đấy.” Cô gái đáp nhưng không hề ngoảnh đầu lại.
“Ngày đã có thể lấy xe, thưa ngài.” Cô gái rất nhanh nhẹn, nên chẳng bao lâu xe đã sửa xong.
Lloyd thoáng tiếc nuối: “Này cô, cô có thể cùng tôi đi dạo mát không?”
“Xin lỗi, thưa không! Tôi còn công việc.” Cô gái rất chăm chỉ.
Lloyd kiên nhân: “Đây cũng là công việc của cô đấy cứ, xe do cô sửa chữa, tự mình kiểm tra vẫn hơn.”
“Thôi được, ngài lái xe hay tôi?” Cô gái hỏi.
“Đương nhiên là tôi cầm lái, tôi mời cô mà.” Lloyd hí hửng.
Xe chạy được một đoạn đường, cô gái liền bảo: “Xe chạy rất tốt, cho tôi xuống xe, được không ạ?”
“Sao thế, cô không thích đi cùng tôi ư? Tôi xin được hỏi lần nữa, cô có thích xem phim không?”
“Tôi đã trả lời rồi đấy thôi, rất thích, thậm chí tôi còn là một người nghiện phim nữa.” Cô gái nhẫn nại trả lời.
“Cô không nhận ra tôi chăng?” Lloyd cười hỏi.
“Sao lại không, lúc ngày vừa đến tôi đã nhận ra ngay, ngài chính là Vua điện ảnh đương đại.”
“Ra thế, nhưng sao cô lại lạnh nhạt với tôi thế kia?” Lloyd thắc mắc.
“ Thưa không phải! Ngài nhầm rồi, tôi nào có lạnh nhạt với ngài. Chỉ không giống những cô gái cuồng nhiệt khác thôi. Ngày có thành tựu của ngài, tôi có công việc của tôi. Ngài đến sửa xe, nên ngài là khách hàng của tôi. Nếu ngài không phải là một minh tinh, nếu đến hãng lần nữa, tôi cũng sẽ phục vụ ngài như hôm nay. Quan hệ giữa người và người chẳng phải là như vậy sao?”
Lloyd im lặng trầm ngâm. Đứng trước một cô gái bình thường, nhưng Lloyd lại thấy mình quá ư thấp kém.
--------------------------------------------------------------
Kiêu ngạo là niềm vui tiêu cực đến từ quan niệm hoang tưởng “mình siêu việt hơn kẻ khác.” Là người, chớ nên kiêu ngạo, tự cao cũng như đừng quá tự ti. Bởi hai thái độ trên đều đồng nghĩa với việc coi nhẹ cuộc sống và giá trị bản thân.
Jane Austen từng nói thế này: “kiêu căng và kiêu hãnh là hai chuyện khác nhau, dù những từ này thường được sử dụng như đồng nghĩa. Một người có thể tự hào về bản thân mà không tự cao tự đại. Kiêu hãnh thể hiện nhiều hơn cách nhìn của chúng ta về bản thân; kiêu căng là cách chúng ta muốn người khác nghĩ về mình.”
Kiêu hãnh thì tốt nhưng kiêu căng thì ngược lại hoàn toàn.
0 Nhận xét