Và đêm nếu đã trở thành tri kỉ thì hãy cứ cho nỗi buồn và cô đơn làm thân với nó đi...
Chuyện của ngày hôm nay rồi sẽ trở thành hồi ức của ngày hôm qua. Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn theo quy luật của nó. Nó sẽ chẳng vì ai hay vì điều gì mà thay đổi cả.
Hằng ngày, điều chúng ta nên làm là tươi cười đối mặt với mọi thứ dù ta có gặp phải những điều khó khăn thế nào đi chăng nữa, để lạc quan trở thành một thứ bản năng mà để sinh tồn trong xã hội hiện đại này mỗi người cần phải trang bị.Không phải để chứng tỏ với mọi người rằng bản thân là một người mạnh mẽ mà là ta đủ khôn ngoan để tự giấu những buồn phiền vào một góc khuất của thời gian.
Khi sự ồn ào của cuộc sống trôi về phía sau thì màn đêm lặng lẽ đến. Bao mệt nhọc của guồng xoay cơm áo gạo tiền đều được ta tạm gác lại. Ta tự thưởng cho mình những phút giây quý giá để ngẫm lại mọi chuyện của hôm qua, hôm nay và cho hôm sau. Bao vui buồn của cuộc sống được ta gửi gắm lại đêm, kẻ đã trở thành tri kỉ của ta khi nào chẳng rõ.
Khi sự cô đơn vây kín tâm hồn, con người ta lại có thứ khao khát là có một người bên cạnh. Nhưng tìm đâu ra một tâm hồn đồng điệu với bao xúc cảm chơi vơi. Thứ bên cạnh ta chẳng phải chỉ là đêm đen, là cả bầu trời sao khuất bóng bởi những hàng cây, những mái nhà, cả những con đường lúc vắng lặng lúc tập nập dòng xe qua lại, là ánh đèn đường vàng nhạt khi tỏ khi mờ càng khiến tâm tình ta thêm phức tạp đó sao?
Và đêm nếu đã trở thành tri kỉ thì hãy cứ cho nỗi buồn và cô đơn làm thân với nó đi. Những thứ khi đã trở nên quen thuộc sẽ khiến chúng ta có những khoảng khắc quên đi sự tồn tại của chúng. Như thế chẳng phải chúng ta sẽ nhẹ lòng hơn sao? Hãy cứ lạc quan mà sống, nỗi buồn và cô đơn cứ để cho đêm lo, bạn nhé!_
0 Nhận xét