Ngày mai vẫn luôn phía trước!

Chỉ còn có ngày mai là ở phía trước!

Đêm nay lại mất ngủ, suy nghĩ nhiều quá, nghĩ về quá khứ và ngày mai.

Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời, biết ơn cả những con người đã đến và đi trong cuộc sống của tôi.

Tôi vẫn thường dỗ mình vào giấc ngủ bằng rất nhiều những cảm xúc khác nhau.

Có khi là nỗi nhớ

Có khi là những nỗi buồn

Nhưng cũng có khi là những nụ cười

Dù là cảm xúc nào đi chăng nữa, sau cùng tôi vẫn thấy mình chìm vào trong giấc ngủ một cách rất bình yên, dẫu có lần nữa đêm khi thức dậy, nhìn quanh lòng chợt nhói. Nhưng lúc đó tôi không có thời gian để nghĩ và để đặt ra câu hỏi tại sao mình lại đau nhói vì những gì đã qua mà không thể nhẹ nhàng được và vui cười lên được sao? Dù trong nhiều giấc mơ người ta vẫn nói hãy cười lên để thấy mình trẻ, đẹp và yêu đời hơn.



Tôi vẫn thường mơ rất nhiều. Có những giấc mơ lạ lùng khiến tôi hoang mang khi tỉnh dậy, có những giấc mơ khiến tôi cười nhưng cũng có khi tôi chẳng nhớ gì về giấc mơ ấy cả dù biết rõ rằng đêm qua, mình đã mơ về một điều gì đấy. Và thế rồi, tôi gọi những giấc mơ mà mình không nhớ đến là: "Những giấc mơ của ngày mai". Nếu là ngày xưa, chắc hẳn tôi sẽ mơ mộng gọi nó là: "Giấc mơ thời con nít", nhưng bây giờ có lẽ tôi đã đủ lớn để nhận ra rằng những giấc mơ thời con nít của tôi đã bay, bay xa tự lâu lắm rồi…

Đánh cược tuổi trẻ của mình cho một tình yêu không trọn vẹn là điều mà tôi không hề muốn, ẩn sâu trong tiềm thức của mình tôi vẫn thấy mình là đứa sống quá tình cảm. Vì quá tình cảm nên tôi rất sợ sự cô đơn và bị bỏ rơi. Nhưng thật ra thì tôi nghĩ, chẳng qua là vì tôi chưa gặp được một nửa của mình nên mới lo sợ như vậy chứ khi đã yêu rồi, đã tìm được một nửa của mình rồi thì bây giờ tôi tin trái tim sẽ chỉ đường để tôi có đc lý trí và niềm tin cho tình yêu của tôi hiện tại. Tôi đang sống hết mình và bảo vệ tình yêu mà theo tôi có thể là bền vững.



Mùa mưa đang chầm chậm về, tôi vẫn một mình bước trên những con đường, góc phố thân quen. Đôi khi tôi vẫn đi 1 mình trên những đoạn đường mình đã đi qua, bất chợt ngồi lại đó rồi mỉm cười,cười cho cái gọi là Quá Khứ. Nếu ông trời có cho tôi được quay trở lại để sống những tháng năm xưa, tôi tin mình vẫn sẽ sống như thế. Sẽ chẳng có điều gì có thể thay đổi được nữa bởi tất cả những điều đã qua, tất cả những việc tôi làm, tôi tin có bàn tay định mệnh sắp đặt ở đó. Những tháng năm đã sống, tôi biết ơn cuộc đời quá nhiều, biết ơn cả những con người đã đến - ở lại và đi. Vì qua họ, tôi đã được lớn lên từ những yêu thương,giận hờn, lừa dối và cả những tiếng thở dài sâu hun hút.

Đêm nay, hít một lần nữa thật sâu cơn gió về khuya. Cảm ơn những ngày đã qua và những ngày sẽ tới. Sẽ không cắn chặt môi và tự nhủ lòng thêm điều gì nữa… Và luôn tin rằng "Rồi tất cả sẽ qua" thì cũng hãy tin đến tận cùng để hiểu rằng "Cũng chẳng có nỗi đau nào là ở lại!".

Tôi chỉ muốn sống với hiện tại bằng mọi sự cố gắng của mình, sống với tất cả những gì có thể để những người thân yêu không buồn phiền và lo lắng.Tôi sẽ không từ bỏ những gì đã đi qua trong cuộc đời mình,không từ bỏ những gì đang diển ra. Và chắc chắn 1 điều là:

Chỉ còn có ngày mai là ở phía trước!

Đạt Huỳnh -

Đăng nhận xét

0 Nhận xét