Mở Khoá Sáng Tạo

Mở Khoá Sáng Tạo

Xưa có một ông vua “sở hữu” một con mắt chột và một cái chân thọt, nhưng ông ta muốn vẽ chân dung của mình truyền lại cho hậu thế. Ông lệnh cho các quan tìm một họa sĩ giỏi nhất nước để làm công việc “họa hình, họa bì” đó.

Họa sĩ giỏi nhất nước đến và vẽ chân dung cho nhà vua, một bức chân dung thật hơn người thật. Nhưng khi xem tranh, nhà vua bỗng nổi lôi đình truyền chém đầu họa sĩ. Họa sĩ thứ hai lại đến. Ông ta vẽ nhà vua như là một con người không khiếm khuyết, thậm chí rất hoàn hảo. Giống như lần trước, nhà vua xem xong thì đầu họa sĩ rơi.

Thời gian trôi qua… Bao nhiêu họa sĩ rơi đầu không ai nhớ nổi.

Bỗng có một họa sĩ trẻ chưa thành danh xin được vẽ chân dung nhà vua. Vua nghi ngờ, các cận thần hoài nghi, các bằng hữu trong giới hội họa lo sợ cho anh ta. Họa sĩ được vua đồng ý. Khác với các họa sĩ trước đó, chưa đầy một ngày, anh ta đã vẽ xong bức chân dung của hoàng đế. Không những thế, đầu anh ta không rơi xuống đất, ngược lại ra về với rất nhiều vàng bạc châu báu của vua ban. Còn ông “con trời” thì rất hạnh phúc, ngắm nghía không chán bức chân dung của mình. Nhà vua nhìn “mình” trong tranh đang cưỡi ngựa bắn cung, con mắt chột nheo lại, cái chân thọt khuất sau thân ngựa mà gật gù: “Mình mới oai phong, lẫm liệt làm sao!”.

P/S: Sự sáng tạo đỏi hỏi bạn phải có can đảm để buông tay khỏi những điều chắc chắn - Erich Fromm. Điều đơn giản ấy không phải ai cũng biết, tin và làm được.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét