Trên bàn giữa căn phòng của một tòa nhà rộng lớn, nơi triển lãm các di tích của cuộc chiến tranh và hình ảnh các nạn nhân, có bốn cây nến được đốt lên. Khói và ánh sáng của chúng quyện lấy nhau. Bốn bề vắng vẻ tĩnh lặng.
Cây nến thứ nhất thở dài lên tiếng.
– Tên tôi là Hoà Bình. Ánh sáng của tôi được chiếu tỏa mọi nơi, nhưng chẳng có người nào thèm để ý tôi nữa. Họ không muốn nói với tôi, họ không muốn tôi có mặt.
Rồi ngọn nến dần tàn và tắt lịm…
Cây nến thứ hai nói:
– Tên tôi là Niềm Tin, nhưng dường như tôi không còn hữu dụng nữa. Bởi lẽ không còn bao lâu con người cũng chẳng tin vào nhau nữa. Vì thế, không có lý do gì để tôi còn sáng lên làm gì nữa.
Ðột nhiên một cơn gió mạnh thổi đến và ngọn nến cũng tắt lịm.
Với giọng buồn buồn, cây nến thứ ba cũng thì thầm:
– Tôi tên là Tình Yêu, và tôi chẳng còn hứng thú gì để bừng sáng cả, vì người ta đã gạt tôi ra bên ngoài. Họ chỉ biết chính họ và không thèm để ý đến một ai khác để yêu thương và nâng đỡ.
Rồi một cơn gió ập vào và chẳng còn thấy ánh nến của nó đâu cả.
Chỉ còn trơ trọi một ngọn nến leo lét trong phòng. Một cậu bé đến cạnh cây nến đang sắp tắt. Lắng nghe tiếng khóc cùng nỗi lo của nó, cậu bé an ủi:
– Ðừng lo! Ta sẽ giữ cho ánh sáng của ngươi khỏi tắt và ta sẽ đốt sáng những ngọn nến đã tắt kia vì tên ta là Hy Vọng.
Rồi cậu bé lấy diêm thắp lại tất cả các ngọn nến.
Cuộc sống của chúng ta dường như đang chìm trong khói lửa chiến tranh và bom đạn đang diễn ra ở một nơi trên thế giới trong những ngày qua. Phải chăng ngọn nến của Hòa Bình, của Niềm Tin, của Tình Yêu đã tắt lịm nơi tâm hồn con người?
Xin đừng quá lo lắng vì chắc hẳn trên đời này còn biết bao người đang tiếp tục công việc của cậu bé là thắp lên niềm Hy Vọng trên những ngọn lửa của Hòa Bình, Niềm Tin và Tình Yêu. Vì thế, trên thế giới vẫn đang có biết bao sứ giả đang mang niềm hi vọng cho nhân loại và cho thế giới hôm nay.
Thanh Lam
0 Nhận xét