Duyên đến ta sẽ yêu
Tôi cũng đã từng đọc đâu đó rằng, cuộc đời chúng ta như một chuyến tàu, có những người sẽ lên tàu, xuống tàu, có những người sẽ đi cùng ta một hành trình dài, và cũng có người chỉ lên trong chốc lát rồi lại vội vã ra đi. Việc của chúng ta là hãy cứ trân trọng tất cả những hành khách đã gặp, để khi đến được ga trung tâm, nhìn lại chặng đường dài đã đi qua thấy lòng ấm hơn bởi hành trang của ta và họ đều nặng hơn sau những lần gặp gỡ ấy.
Duyên
Gặp một ai đó, làm một việc gì hẳn đã có trong nó một cái duyên. Có những người đến bên đời để lại cho ta những niềm vui, tình yêu thương và mầm hy vọng về cuộc sống, cũng có những người dù đã tạm biệt ta để khởi hành ở chuyến tàu khác nhưng những vết thương thì vẫn còn đó vẹn nguyên, chút gió lạnh đầu mùa cũng làm ta thổn thức về một miền ký ức.
Phải chăng chữ duyên mang đến cuộc đời quá nhiều điều bất ngờ, duyên với đời đã đưa ta đến cuộc sống này, duyên gia đình để ta được sống với những người gọi nhau thân thương là ruột thịt, duyên bạn bè để thấy rằng cuộc sống còn nhiều điều thú vị lắm. Và cả những người đến bên mà đôi lúc chính ta còn không biết nên đặt tên gì cho mối quan hệ ấy? Chẳng phải là tình bạn để có thể bi bô tất cả những điều mà ta muốn nói, rong ruổi cùng nhau trên khắp nẻo đường đi, cũng chẳng phải là người yêu để ta thoải mái, tự do nắm lấy tay mỗi lúc cô đơn cần hơi ấm, dựa vào vai mỗi khi chênh vênh cần điểm tựa. Đôi lúc sự cô đơn bảo ta chẳng cần phải quá rõ ràng với những mối quan hệ ấy đâu, chỉ cần ta thấy thoải mái, thấy an nhiên với mớ cảm xúc khi ở bên người là được, đời có bao lâu mà ngồi đó định nghĩa rõ ràng một mối quan hệ mà đến chính ta ngẫm lui, ngẫm tới còn bó tay
Duyên đến rồi đi
Ừ thì duyên đến rồi duyên đi, chỉ còn ta ở lại. Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc kết thúc, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc chia tay, và kể cả những đấng sinh thành tưởng chừng sẽ mãi mãi ở bên thì cũng có lúc họ đột ngột bước xuống tàu chỉ còn lại là sự buồn tủi, là niềm nhớ về hơi ấm vốn đã thân quen ngày nào. Bởi đó là quy luật thì làm sao ta có thể trách người, trách đời cơ chứ? Ấy vậy mà ta vẫn hay bâng quơ tự hỏi “Liệu chữ duyên có kết thúc ở khoảnh khắc khi một “hành khách” bước xuống tàu, khi ta chào tạm biệt, ta buông tay, ta tiễn đưa người đến một thế giới khác?
Duyên đến ta sẽ yêu
Chữ duyên mang đến sự gặp gỡ, nhưng chính chúng ta mới quyết định kết quả cuối cùng của mối quan hệ ấy, là sẽ gặp lại nhau tại ga trung tâm với nụ cười ấm áp hay phải tạm biệt giữa chừng khi thương yêu đã cạn.
Chẳng có chữ duyên nào đơm hoa kết trái một mối quan hệ mà ta hờ hững quan tâm và chăm sóc, vì con người cũng như cỏ cây; luôn cần nắng yêu thương, mưa tưới mát và đôi bàn tay chở che mỗi lúc chơi vơi trước gió bão cuộc đời. Hạnh phúc lúc ấy mới bền vững, niềm vui lúc ấy mới vẹn nguyên vì đã trải qua một cuộc hành trình dài thử thách của vui, buồn, hờn, giận, yêu thương…để biết rằng ta có thực-sự-cần-nhau?
Tôi vẫn thường tin rằng mỗi người đều có một nửa mảnh ghép của riêng mình, như dép phải có đôi, môi phải có cặp; vậy mới trọn vẹn như quy luật của tự nhiên. Những ai duyên vẫn chưa dẫn lối đến nơi cần đến, gặp người cần gặp thì hãy cứ hồn nhiên với đời thế thôi, vì đơn giản một nửa kia cũng đang trên hành trình tìm bạn, thời gian chờ đợi có khi là liều thuốc thử độ lì của gan, độ vững của lý trí và độ bền của nhịp đập con tim dẫu có nhiều lần lỗi nhịp nhưng vẫn chưa phải là đích đến mà tim bạn muốn dừng cuộc tìm kiếm đâu!
Duyên chỉ mang những tâm hồn xa lạ đến với nhau, nhưng bao nhiêu thời gian để hai người hiểu nhau, bao nhiêu thương để hai con tim có thể hòa làm một, bao nhiêu nhớ để ta có thể gọi nó là tình yêu? Tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ là đủ khi phải ngồi đó mà tính toán, phán xét thiệt hơn.
Chỉ đơn giản khi duyên đến ta sẽ nắm; khi tình đến, ta sẽ yêu…
0 Nhận xét