92 tuổi, có lương hưu, con cái đề huề. Mỗi ngày bà ôm nón, ghế, ấm chén và trà ra ngồi vỉa hè. Dáng còng, tóc bạc, bà ngồi lọt thỏm giữa khách đến uống trà.
“Sao cụ già thế này rồi mà vẫn ra đây ngồi bán nước trà?” – một người khách hỏi. Thủng thẳng nghiêng tai, bà trả lời rõ ràng: “Tôi ra đây kiếm thêm vài lạng thịt, mớ rau về nuôi hai đứa chắt. Bố của chúng nó đang đi cai. Mẹ đang du học ở Mỹ. Khi nào chúng nó đoàn tụ, tôi lại về nhà, hưởng cơm bưng nước rót, mỗi sáng lên lăng Bác tập dưỡng sinh”.
Hóa ra, bà có lý do để ngồi vỉa hè: thương hai đứa cháu trong cơn gia biến. Tình thương sinh ra hành động. Sắm đồ nghề đi kiếm cơm nuôi cháu, bà không than khổ, chỉ mong một điều: “Bố chúng nó giữ lời hứa cải tạo tốt để về với các con. Mẹ chúng nó học xong, sớm về Việt Nam”.
Cứ 16h, bà kết thúc một ngày vỉa hè. Bước chân thập thõm vào chợ mua món sườn về nấu dọc mùng, con cá về kho, giá về xào… cho vừa miệng hai đứa trẻ. Bà bảo khỏe người ra khi mấy đứa bé ăn, ngủ, đi học đúng giờ và sẽ còn khỏe để chờ hai đứa cháu là bố mẹ chúng giữ lời hứa: không bội tín.
0 Nhận xét