Tôi và anh lấy nhau sau khi hạnh phúc với tình yêu tám năm. Cả tôi và anh đều nghĩ rằng: người này chính là một nửa của người kia. Nhưng cuộc sống hôn nhân làm cho tôi và anh bắt đầu vỡ mộng, chúng tôi bắt đầu tranh cãi về những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình: nơi đặt bàn ăn, nên kê tủ thế nào, màu sắc khăn trải bàn…
Tình yêu của chúng tôi dành cho nhau vẫn còn, nhưng chịu đựng quá nhiều khác biệt làm cho cả tôi và anh thấy mệt mỏi. Anh bắt đầu có một người phụ nữ khác hợp gu thẩm mĩ với anh. Tôi cũng quen một đồng nghiệp nam, tuy chẳng điển trai như anh nhưng có những sở thích tương tự tôi. Cả tôi và anh đều nhận thức rõ vấn đề rằng: hai người xa lạ ấy chẳng thể nào bằng được một nửa của mình, nhưng bên họ chúng tôi thật sự thấy vui, tất cả mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi không ngoại tình, nhưng đã cảm thấy niềm vui ở bên người khác lớn hơn niềm vui khi hai vợ chồng bên nhau!
Sau năm năm, tôi và anh quyết định ly hôn trong nhẹ nhàng. Anh nhìn tôi, đôi mắt buồn như có bão: Em suy nghĩ cặn kẽ chưa? Tôi cúi đầu không dám trả lời anh. Vì tôi biết cả hai vẫn yêu nhau rất nhiều.
Một buổi sáng, khi dọn nhà, tôi nhìn thấy những đôi giày mà ngày trước mỗi dịp vui anh vẫn thường hay mua cho tôi. Có lần anh đã mua phải một đôi giày rất chật, không sao mặc được. Nhưng tôi vẫn kiên quyết không chịu đổi lại, kết quả là tôi chẳng mặc đôi giày ấy bao giờ, nó vẫn còn mới tuy hơi lỗi thời. Tôi đem ra và xỏ vào chân mình, tự nhiên tôi phát hiện nó vừa vặn như anh vừa mới mua hôm qua cho tôi. Tôi đem chuyện chiếc giày kể cho mẹ, mẹ cười: Hôn nhân của các con cũng giống như đôi giày. Để mặc được đôi giày chật, hoặc là chân con sẽ chịu những vết đau, dần dần những vết thương nơi chân con sẽ chai đi và thành sẹo, nhưng con sẽ mặc vừa chiếc giày đó. Hoặc là chiếc giày sẽ giãn ra và đứt chỉ, tuy xấu xí đi một chút để vừa với chân của con. Cũng có thể con không chịu đau, hoặc không muốn mặc đôi giày xấu, con sẽ đi lựa chọn một đôi giày mới vừa chân hơn, nhưng theo thời gian, đôi giày mới nhất định sẽ rộng ra, khi đó hoặc là chân con phải bè ra để đi vừa nó, và con sẽ cảm thấy không vừa lòng với chân mình lắm. Hoặc là con phải đi khâu chiếc giày đó nhỏ lại, nếu không chiếc giày quá rộng sẽ tuột khỏi chân con… Hôn nhân cũng như việc con chọn lựa một đôi giày để cùng con đi trên một con đường vậy… Sẽ không có đôi giày nào vừa chân con mãi mãi, mà theo thời gian, con phải thay đổi bàn chân của mình, có thể xấu đi hoặc bị thương… nhưng đó là cách con mặc được mãi mãi đôi giày mang tên hạnh phúc!
Bài học của mẹ dạy tôi từ đôi giày đã cứu vãn cuộc hôn nhân của tôi và anh. Ban đầu rất khó khăn để chúng tôi thay đổi bản thân, nhưng cuối cùng chúng tôi mãn nguyện với sự thay đổi đó… Chúng tôi bắt đầu ngồi với nhau và thỏa thuận việc màu sơn tường, màu khăn trải bàn… Bây giờ tôi đã mặc vừa đôi giày mang tên HẠNH PHÚC và tôi muốn chia sẽ hạnh phúc của mình cùng các bạn, những ai đã, đang và sẽ có gia đình!
0 Nhận xét