Rắc rối đáng yêu

Tôi luôn không thích Bố Mẹ xuất hiện trước mặt bạn bè tôi chút nào hết, lúc nào tôi cũng hạn chế việc không cho Bố Mẹ gặp bạn tôi và lúc nào cũng nói Bố Mẹ mình đang bận. Không phải là lí do thường thấy ở những người khác, ăn mặc xấu hay là ăn nói vụng về. Không phải thế, Bố Mẹ tôi rất vui tính và ăn nói có duyên. Chỉ là do tôi hay xâu hổ mà thôi. Này nhé, có một kỉ niệm trước kia, khi đó tôi đã 14 tuổi đâu còn bé bỏng gì nữa, vậy mà khi bạn tôi rủ tôi đi chơi, lúc tôi xin phép Bố cho đi chơi, Bố đã đồng ý và nói với bạn tôi: “Cháu đi cùng thì nhờ cháu chăm sóc em hộ bác nhé.” Câu nói đó làm bạn tôi cười không ít và tôi cũng đỏ mặt không ít. Tôi bị bạn bè trêu chọc là được Bố Mẹ cưng chiều quá mức cần thiết cho một đứa nhóc hư đốn như tôi. Vì thế tôi lại càng không muốn Bố Mẹ gặp bạn tôi chút nào hết. Bố yêu tôi theo cách riêng của Bố


Mẹ tôi cũng thế, khi tôi đã lên đại học, tình hình cũng chẳng thay đổi hơn mấy tí, Mẹ tôi có thói quen nhìn tôi lên xe đi học từ ngõ và tôi thì lại chẳng thích chút nào, tôi luôn “xùy” Mẹ vào, tôi có còn bé bỏng gì nữa đâu cơ chứ. Và Mẹ đã kể lại cho chị tôi: “Con Bé con nó không cho Mẹ nhìn theo nó đi học, nó cứ đuổi Mẹ quầy quậy làm Mẹ không dám đứng hẳn ra nhìn nữa mà chỉ len lén nhìn theo” Nghe Mẹ nói thế tôi phải bật cười và cảm thấy trong lòng thật ấm áp.Mẹ yêu tôi theo cách riêng của Mẹ.

Bố tôi luôn là người lo lắng quá mức, này nhé có một lần tôi bị ngã xe, thật kì tích là tôi không có đến một vết trầy xước nào nếu không kể vết bẩn trên tay do phải chống tay xuống đất nhưng chiếc xe thì bị cong vành, nan hoa thì bị gãy hết. Sau này kể lại ai cũng ngạc nhiên khi thấy tôi không bị làm sao hết trong khi chiếc xe bị đâm đến thảm hại. Tôi không tài nào về nhà được và cũng không đủ tiền để sửa xe nên đành phải gọi điện về nhà cho anh trai tôi đến đón. Mặc dù anh tôi đã hỏi rất kĩ lưỡng xem tôi có bị sao không nhưng Bố tôi thì không tin thế. Bố đã gọi điện cho Mẹ và thông báo :” Con Bé con nó bị tai nạn, em đến xem sao” làm cho Mẹ sợ quá nhảy bổ đi ngay. Bố tôi rất có thể nên làm nhà báo thì hơn với cái cách dùng từ ngữ giật gân của Bố thay vì làm giáo viên dạy văn. Thế đấy, do cách dùng ngôn ngữ cường điệu của Bố đã làm Mẹ phải đến ngay chỗ tôi và ông xe ôm, do hiểu tấm lòng của người Mẹ mà đã vượt hết đèn đỏ này đến đèn dỏ khác chỉ để đến với tôi. Bố yêu tôi theo cách riêng của Bố.

Cái cách yêu thương các con của Mẹ tôi làm cho tôi nghĩ rằng không ai bất hiếu hơn ba anh em tôi. Khi anh trai tôi lần đầu tiên đi làm xa, Mẹ đã nói từ khi anh tôi đi, Mẹ bỗng nhớ các con rất nhiều. Có lần chị tôi đi qua chỗ Mẹ rồi sau sau đó đi học, Mẹ cứ tần ngần đứng ngắm mãi cho đến khi chị tôi đi khuất và cứ thế đứng mãi làm cho một người phải nói với Mẹ: “Chị ơi, con chị nó đi rồi, nó không quay trở lại nữa đâu”. Khi nghe đến chỗ này cả chị và tôi đều buồn cười và không thể không cảm thấy mình là một dứa con hư vì đã làm cho Mẹ nhớ chúng tôi đến thế. Mẹ yêu tôi theo cách riêng của Mẹ.

Bố đã thức suốt đêm trông nom tôi trong bệnh viện vì tôi bị đau bụng và do các bác sĩ bảo tôi trông xanh quá mặc dù lúc ấy tôi màu đen.
Mẹ luôn nhớ tôi dù tôi ở ngay cạnh Mẹ.
Bố và Mẹ.
Bố và Mẹ

Cứ thế nhiều chuuyện khác và chuyện khác nữa về Bố Mẹ tôi, và tuy không thể nói với Bố Mẹ nhưng tôi có thể nói với chính mình, tôi yêu cái phiền toái của Bố Mẹ và tôi nhận ra là cho dù tôi có lớn cỡ nào đi chăng nữa tôi vẫn luôn là một đứa trẻ với Bố Mẹ. Và tôi cũng luốn mong như vậy mãi mãi. Ngôi nhà của Bố Mẹ, tình yêu của Bố Mẹ đối với tôi chính là nơi mà tôi thuộc về.

Trần Ngọc Bảo.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét