'Cậu biết không, mình được sinh ra là để giúp mỗi khi cậu làm sai điều gì đó', tẩy nói.
Bút chì: Cậu biết không, mình thực sự xin lỗi cậu
Tẩy: Vì sao vậy, có chuyện gì à?
Bút chì: Xin lỗi cậu vì làm cậu bị thương bởi mình. Mỗi lần mình làm điều gì sai, cậu luôn ở đó để xóa giúp mình đi. Và mỗi một lần một lỗi lầm của mình được xóa đi, cậu lại bị mất đi một phần cơ thể. Cậu nhỏ đi, nhỏ dần hơn…
Tẩy: Đúng vậy, nhưng mình không thấy phiền đâu. Cậu biết không, mình được sinh ra là để giúp cậu mỗi khi cậu làm sai điều gì đó. Thậm chí đến một ngày nào đó, khi mình biến mất, và cậu sẽ thay thế mình bằng một cái khác, mình vẫn sẽ thực sự hạnh phúc vì được sống để làm việc có ý nghĩa nhất cuộc đời mình. Thế cho nên đừng lo lắng nữa, mình không muốn thấy cậu buồn chút nào...
Với câu chuyện ở trên, ta có thể hiểu theo nhiều mặt trong cuộc sống: bạn bè, đồng nghiệp, con người… Tuy nhiên gần gũi với ta nhất có lẽ chỉ là cha mẹ chúng ta mà thôi.
Nếu ta ví cha, mẹ ta như cục tẩy, và ta là những cây bút chì. Ta có thể thấy họ luôn bên cạnh chúng ta, sẵn sàng tha thứ mọi lầm lỗi. Đôi khi, cha, mẹ có thể nhỏ bé dần (già đi), thậm chí là mất đi. Ngay cả khi ta lớn lên, dựng vợ, gả chồng, cha mẹ vẫn cảm thấy hạnh phúc vì những gì đã làm được cho chúng ta và cảm thấy thật đau xót khi chúng ta phiền muộn hay buồn khổ. Từng ngày trôi qua, với thân phận là một cây bút chì. Còn gì xót xa hơn khi nhìn cha mẹ chúng ta - những cục tẩy - trở nên nhỏ bé từng ngày. Đến khi cục tẩy cạn dần đi, tất cả những gì còn đọng lại bên ta sẽ chỉ là những hồi ức.
Chúng ta sẽ không bao giờ biết được tình yêu bao là của cha mẹ mình cho tới khi ta là những ông bố, bà mẹ - Henry Ward Beecher.
0 Nhận xét